Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017

Như Quỳnh de Prelle, thơ

Tháng 4 ca nhau

Anh ở đâu

Em ở đâu

Cây hoa nhài đã chết khi vừa chạm xuân

khi những hương hoa đang đến gần

Anh ở đâu

ở đâu

tháng 4 của nhau

tìm nhau

tìm nhau mãi

suốt hơn 40 năm

từ lúc em chưa được sinh ra

thì anh đã vượt sóng vượt khơi xa

đi tìm sự sống

ngoài tổ quốc ruột rà cay đắng

Tháng 4 của nhau

tìm nhau khắp địa cầu

trên những bụi mù của cát

sa mạc hay những tảng băng trôi đang tan ra

hay trên những đường băng chia đôi

những con sóng đầy máu

của những số phận khác

như anh của 40 năm trước

của dân tộc này

Tháng 4 đi tìm nhau

để tiếp tục yêu nhau

chờ đợi nhau

để sống

để yêu

và chết

Và tháng 4 mồ côi

đến tận trăm năm

hay nghìn năm sau đó

cứ vô vọng như thế như thế

như chưa bao giờ anh nắm đôi bàn tay em

như chưa bao giờ anh hôn em

như hôn một bài thơ trên trang sách

mùi thơm của mực là môi em

là tình em

ngát hương

cho anh

tháng 4 năm này đang còn chờ nhau

anh ơi

 

Tháng 4 năm này

tặng H.T.P

Vẫn lịch sử ấy

sự đay nghiến đắng cay ấy

của sau nhiều năm

vẫn chảy trôi như sông như biển

trên những tờ giấy màu nâu của đường và của mùi trà xanh trên núi

những nét chữ viết tay

về những bài thơ dang dở

về thiện lương

an lành

hồ hởi dở hơi

ngạt ngào nhựa như đời sống của thiên nhiên

của rừng đồi núi biếc

của những con chữ từ tình, từ trái tim

sự khát khao sống còn

sự mất mát thương thân

con người như những vết chân chim để lại

trên cát trên tuyết hay trên mây da trời

những nỗi buồn không bao giờ ngớt đi

đọng lại hay tan vào đời sống

cho thật nhiều

để chết đi

để yên lặng

để bình an

những nét chữ tôi chưa thể chạm vào bằng máu

mà bằng trái tim còn nhịp đập

của thiện lương kiếm tìm trắc ẩn

của sự mồ côi

tha nhân

những lầm lỡ

như tựa vai vào nhau

vượt qua cái ác nghìn đời

để sống

để quên đi

để được yêu

được làm người thành thật

tháng 4 xin đừng xa nhau

xin đừng mếch lòng lịch sử

 

Mt câu chuyn ca tháng 4

người đàn ông tự treo cổ trên một cái cây to trên phố

mùa tháng 4 nực quá những cơn nắng hè đầu mùa

người đàn ông chết

nắng sẽ hết

người người đi lại

không thể nhớ một gương mặt

một số phận

người đàn ông lủng lẳng trên cành cây

gương mặt không buồn không vui

anh ta sẽ an nhiên khỏi cõi trần

đắng cay mang đi dưới lòng đất ô nhiễm

đầy mùi hôi tanh

cá cũng không đến nữa

ếch cũng không còn nhảy nữa

trên những cánh đồng

 

Không đ mùa xuân 17

Những buổi chiều ám muội của mùa xuân đầy ánh sáng

sáng nhiều đến mức bị mù đi màu của những tia cực tím

của những phản xạ ngược chiều nhau

làm cho mọi sự luống cuống, chao đảo như những cơn chóng mặt và buồn nôn

Những buổi chiều khi ngoài kia tiếng xe ào ào vút qua, gió cũng ngưng, chim cũng đọng lại trên ngọn cây cao ngất ngưởng, làm cho một rung ring chuyển động

và người ta xào xạc đâu qua qua chữ, qua những âm thầm và hồi sinh rồi tuyệt vọng

tuyệt vọng

như mưa trút xuống

nắng tan đi

không ai kịp giữ lại

trong đôi bàn tay

trong từng kẽ lá xanh màu

rồi chín và chết đi

vào mùa tới

và cứ thế người ta sống

qua đi những mùa

của những cơn say sưa nắng nôi

của những ngày rét giữa mùa hạ

của những cơn thở dài

và nhìn thấy

mặt trời lặn

trên những âm thanh cuồng nộ im lìm

tiếp tục sống

sống tiếp

qua đi bao mùa khác

bóng tối chặn ngoài cửa và người ta không thể bước ra khỏi nhà cách vài km, ngược đường

bóng tối chặn ngay từ đầu lưỡi, sự giao tế và đối thoại, người ta hậm hực chia rẽ nhau

bóng tối không có con đường nào, người ta bóp nghẹt nhau chết giữa chữ và những cuốn sách

bóng tối treo cổ những tinh thần, những thể xác

trên những sợi dây thừng tự họ thắt lấy

và tự bịt mũi mình

khỏi phải thở

bóng tối

của một ngày

không thể trèo qua

ngủ từ sáng đến chiều

những bài hát bị cấm

chiếc máy radio phải ké sát tai để nghe